Sống An Nhàn Giữa Dòng Đời Vạn Biến: Phân Tích Bài Thơ Bảo Kính Cảnh Giới Tập 9

Sống An Nhàn Giữa Dòng Đời Vạn Biến: Phân Tích Bài Thơ Bảo Kính Cảnh Giới Tập 9

Trong dòng chảy bất tận của văn học Việt Nam, Nguyễn Trãi hiện lên như một tượng đài vĩ đại với cả hai phương diện: nhà chính trị lỗi lạc và nhà thơ tài ba. Thơ văn của ông, dù viết về đề tài gì, cũng toát lên phong thái ung dung, tự tại, vượt lên trên mọi danh lợi tầm thường. Bài thơ Bảo kính cảnh giới tập 9 là một minh chứng cho phong cách sống ấy.

Có thể bạn quan tâm

Nguyễn Trãi – Tấm Gương Sáng Về Đạo Đức Và Tài Năng

Nguyễn Trãi không chỉ là người anh hùng dân tộc, góp phần làm nên chiến thắng oanh liệt trước quân Minh xâm lược, mà còn là một nhà văn hóa kiệt xuất, một nhà văn, nhà thơ lớn. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống văn học, bản thân lại là người tài hoa, uyên bác, Nguyễn Trãi đã để lại cho đời một kho tàng văn học đồ sộ, có giá trị về nhiều mặt.

Sau khi giúp Lê Lợi dựng nghiệp, Nguyễn Trãi được phong đến chức tể tướng, nhưng ông không màng danh lợi, xin cáo quan về ở ẩn. Cuộc đời ông gắn liền với những năm tháng chiến đấu vì độc lập dân tộc và cả những đau thương, mất mát vì nạn “tru di tam tộc”. Tuy nhiên, giữa những bão táp của cuộc đời, tâm hồn Nguyễn Trãi vẫn thanh tao, an nhiên tự tại. Điều đó được thể hiện rõ nét qua bài thơ Bảo kính cảnh giới tập 9.

Bảo Kính Cảnh Giới Tập 9 – Góc Nhìn Sống Đầy Chất Thiền

Bảo kính cảnh giới là tập thơ Nôm Đường luật tiêu biểu của Nguyễn Trãi. Bài thơ thứ 9 trong tập thơ này như một lời tự sự, chiêm nghiệm về cuộc đời, về lối sống an nhàn, thanh cao giữa dòng đời vạn biến.

Ngay từ hai câu thơ đầu, Nguyễn Trãi đã khẳng định một quan điểm sống:

“Trần trần mựa cậy những ta lành,
Phúc họa tình cờ xẩy chửa đành.”

Ông không màng đến những điều phù phiếm của cuộc đời, không vin vào danh lợi để tự cho mình là “lành”. Ông hiểu rõ trong cuộc sống, phúc họa đến bất ngờ, khó lòng nắm bắt. Chính vì thế, ông chọn cho mình một thái độ sống thân nhàn, bình thản đón nhận mọi biến cố.

phan tich bao kinh canh gioi tap 9
Hình ảnh minh họa cho sự tĩnh lặng, an yên trong tâm hồn

Hai câu thơ tiếp theo như một lời bộc bạch về thực tế cuộc sống:

“Miệng thế nhọn hơn chông mác nhọn,
Lòng người quanh nữa nước non quanh.”

Nguyễn Trãi sử dụng hình ảnh ẩn dụ “miệng thế”, “lòng người” để nói về sự đa mặt, khó lường của con người và thời cuộc. Miệng lưỡi thế gian thì đáng sợ hơn cả “chông mác nhọn”, lòng người thì “quanh co” khó đoán như “nước non quanh”.

Tuy nhiên, giữa những xô bồ, phức tạp ấy, Nguyễn Trãi vẫn giữ vững lập trường sống của mình. Ông nhắc nhở bản thân và cả người đọc:

“Chẳng ngừa nhỏ âu nên lớn,
Nếu có sâu thì bỏ canh.”

Câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng chứa đựng một triết lý sống sâu sắc. Ông muốn nói rằng, đừng vì một chút lợi ích nhỏ nhoi mà đánh mất bản thân, đừng để bản thân bị vấy bẩn bởi những cám dỗ của cuộc đời.

Bài thơ khép lại bằng hai câu thơ thể hiện rõ nhất quan niệm sống của Nguyễn Trãi:

“Ở thế an nhàn chăng có sự,
Ngàn muôn tốn nhượng chớ đua tranh.”

Đối với ông, cuộc sống lý tưởng là một cuộc sống “an nhàn”, thoát khỏi mọi tranh giành, đố kỵ. Ông sẵn lòng “tốn nhượng” tất cả để được sống trong thanh thản, an vui.

Kết Luận

Bài thơ Bảo kính cảnh giới tập 9 không chỉ là một bức tranh về lối sống thanh cao, thoát tục của Nguyễn Trãi mà còn là bài học về đạo làm người vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay. Nó nhắc nhở chúng ta biết sống nhân ái, vị tha, biết trân trọng những giá trị tinh thần đúng đắn giữa cuộc sống xô bồ, nhiều cám dỗ này.

admin

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *